BOOKING TOUR
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

Đệ nhất tiểu thư

Bởi vì nàng là con gái duy nhất của đương kim Lâu chủ Phế Nguyệt Lâu Chu Kính Thiên, nhân vật số một trong Tam Lâu Cửu Phái. Bởi vì nàng là cô gái thuần khiết nhất, xinh đẹp nhất, tài hoa nhất trong thiên hạ.

Công ty cổ phần dược phẩm An Thiên Bởi vì nàng mang trên mình Ngọc Liên lệnh bài của Ngọc Liên Cung, thế lực thần bí và đáng sợ nhất võ lâm.

Công ty dược phẩm An Thiên Hay bởi lý do nào khác?

Dược phẩm An Thiên Dù lý do gì thì nàng cũng là đệ nhất tiểu thư Chu Thủy Nguyệt.

Dù lý do gì thì nàng cũng được vạn người thèm muốn.

Nàng là đệ nhất tiểu thư.

Phế Nguyệt Lâu chủ Chu Kính Thiên danh chấn võ lâm, uy vọng tột đỉnh, vì sao lại không lấy vợ mà nuôi lớn độc nhất một đứa con gái mĩ lệ vô song là Chu Thủy Nguyệt? Chẳng quan trọng. Quan trọng, nàng là con gái độc nhất của Phế Nguyệt Lâu chủ.

Ngọc Liên Cung xưa nay vẫn được coi là thế lực thần bí nhất trong giang hồ. Ngay cả Giang Hồ Vạn Sự Thông Cố Bất Tri cũng lắc đầu khi nghe hỏi về Ngọc Liên Cung. Người ta chỉ biết rằng Ngọc Liên Cung là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, thực lực đáng sợ vô cùng. Vì cớ gì mà trên mình một tiểu thư khuê các chưa một lần bước khỏi khuê viên lại mang Ngọc Liên thần lệnh? Chẳng quan trọng. Quan trọng, nàng có mang lệnh bài của Ngọc Liên Cung.

Quan trọng, nàng là đệ nhất tiểu thư Chu Thủy Nguyệt.

Và quan trọng hơn, nàng sắp kén chồng.

------------o0o------------


Giai Nhân Các.

Trầm Nguyệt Môn.

Một bên là lầu gác lộng lẫy.

Một bên là hun hút mây mờ, vực sâu vạn trượng.

Ở giữa là một đài cao bằng gỗ, trổ hình một đóa sen khổng lồ. Dường như trong gió còn thoảng một chút hương sen thơm dịu, thanh khiết vô cùng.

Trên đài cao, xiêm y trắng còn tinh thuần hơn ngàn đóa bạch liên, dung nhan thiếu nữ còn mĩ lệ hơn vạn đóa ngọc liên. Tự bao giờ, người con gái đẹp nhất thiên hạ đã ung dung chắp tay đứng ở trên đài. Nàng đẹp quá, mong manh quá khiến cho người ta cảm thấy nàng sao gần gũi mà thật xa xôi. Nụ cười ấy cao khiết mà cô tịch quá, có ai biết trong lòng nàng đang nghĩ gì chăng?

Dưới đài, mấy chục nam nhân đứng lặng, mắt không rời khỏi bóng bạch y mĩ lệ. Bọn họ thường ngày đều là những kẻ hét ra lửa, ho một tiếng cũng khiến cả trăm người nín thở. Ấy thế mà trước nàng chẳng một ai dám thở mạnh, sợ làm kinh động đến đóa bạch liên u tĩnh trên kia.

Xoẹt. Xoẹt.

Một đóa sen hồng từ trong tay thiếu nữ bắn ra, chia khoảng đất dưới đài làm đôi. Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu dụng ý của nàng.

“Ai đến vì Ngọc Liên thần lệnh, xin mời bước sang bên trái.”

Có tiếng xôn xao.

“Ta.”

Ngọc Liên mỉm cười nhìn kẻ mới lên tiếng, khe khẽ cúi đầu nói:

“Hoàng Bang chủ quả nhiên thẳng thắn. Tiểu nữ thực lòng ngưỡng mộ!”

Hoàng Thu Vũ bước tới, ánh mắt nhìn nàng còn mang nét cười khinh bạc.

“Chu tiểu thư ngưỡng mộ cái mặt dày của ta sao?”

“Quả thực mặt dày.”

“Đúng là da mặt dày quá mà.”

" … "

"Còn ai vì Chu Thủy Nguyệt mà đến?"

"Trầm Chiến này vì nàng mà đến."

"Ta màng gì cái thần lệnh kia, chỉ vì ngưỡng mộ Chu tiểu thư mà mặt dày tới đây thôi."

"..."

Thiếu nữ mỉm cười, tựa như vừa trộm được ba phần khinh bạc của Hoàng Thu Vũ. Nàng chậm rãi lấy trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ gói trong chiếc khăn hồng còn phảng phất hương sen. Nàng mân mê nó trong tay hồi lâu, không ngẩng đầu lên mà cao giọng hỏi:

"Hoàng Bang chủ, khinh công của ngài rất giỏi phải không?"

Hoàng Thu Vũ gật gật đầu, đáp:

"Cũng không tệ lắm. Đại khái nếu Chu tiểu thư ném cái hộp trên tay về phía nào ta đều có thể bắt lại được."

Thủy Nguyệt lại mỉm cười, lơ đãng hỏi tiếp:

"Nếu so với những người ở đây thì thế nào?"

"Ta không chậm hơn họ."

"Vậy nếu tiểu nữ ném Ngọc Liên lệnh này xuống Trầm Nguyệt Môn, ngài vẫn tin mình bắt được chứ?"

Ai nấy đều thoáng biến sắc. Chỉ có một người vẫn điềm nhiên như không.

"Đương nhiên."

Thiếu nữ lại cười. Nàng bước tới, nhìn xuống một lượt, nói lớn:

"Mỗi người đều đã có lựa chọn. Là Thủy Nguyệt mệnh hay Ngọc Liên lệnh, ai bắt được thì sẽ là của người đó!"

Lời chưa dứt, nàng đã tung mình bay khỏi đài. Vừa chạm đất, mũi chân búng nhẹ, thân hình như áng mây mĩ lệ nhất lặng lẽ chìm xuống Trầm Nguyệt Môn. Ngọc Liên lệnh trong tay bắn về một hướng khác.

Những người có mặt tại trường đều bị chấn động mạnh trước tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng ngay lập tức có phản ứng, vội vàng phi thân tới trước vực thẳm.

Ngọc Liên lệnh.

Thủy Nguyệt mệnh.

Ai giành được Ngọc Liên lệnh? Dường như không phải Hoàng Thu Vũ.

Còn ai giữ được Thủy Nguyệt mệnh? Dường như chẳng có ai.

Hoàng Thu Vũ cười, mỉa mai nói:

“Các ngươi không giữ Thủy Nguyệt mệnh. Ta cũng chẳng giành Ngọc Liên lệnh. Hóa ra chẳng ai là nói thực. Ha ha ha…”

Gã cười một tràng lớn, rồi bất chấp những kẻ đến cầu hôn còn đứng ngẩn ngơ bên đài, gã quay lưng đi thẳng. Bóng người to lớn ấy dưới hoàng hôn rực đỏ tựa hồ như cũng bé nhỏ và cô độc vô cùng…


------------o0o------------